Suy đồi tình dục thời Cộng hòa Weimar Đức

“The decay of moral values in all areas of life—the period of deepest German degradation—coincided exactly with the height of Jewish power in Germany.” — Dr Friederich Karl Wiehe, Germany and the Jewish Question.

"Thối rữa các giá trị đạo đức trong mọi lĩnh vực đời sống - thời kỳ thóai hóa sâu sắc nhất của Đức - trùng hợp chính xác với đỉnh cao quyền lực Do Thái ở Đức." - Tiến sĩ Karl Friederich Wiehe, Đức và vấn đề Do Thái. (Germany and the Jewish Question)

Không tính đếm đến vấn đề Do Thái ở Đức nào có thể đầy đủ mà không thiếu một số đề cập đến làn sóng thủy triều d.âm d.ục, nhấn chìm đất nước này trong thời kỳ Cộng hòa Weimar (1919-1933) sau WWI. Điều này cũng xảy ra là đỉnh cao của quyền lực Do Thái ở Đức. Mọi lĩnh ảnh hưởng rộng lớn lúc đó đã rơi vào kiểm soát của dân Do Thái.

------------------------------------------------------

1. CHIẾM ĐOẠT VĂN HOÁ ĐỨC

Tiến sĩ Karl Wiehe, trong “Đức và vấn đề Do Thái”, đã cẩn thận nêu ra chi tiết mà ông có:

Ngay trước 1933, Do Thái đã chiếm quyền sở hữu ngành công nghiệp phim ảnh thậm chí còn tuyệt đối hơn sân khấu. Điều đó dễ hiểu, bởi thu nhập trong ngành công nghiệp phim làm lu mờ thu nhập của bất kỳ hoạt động nghệ thuật nào khác...

Bước lớn nhất trong việc chủ trương làm suy sụp đời sống văn hóa Đức đã diễn ra trong lĩnh vực thể loại giải trí ánh sáng. Đây là - thể loại phim hài âm nhạc và trên hết là trong kịch thời sự và các trò khôi hài, sự phù phiếm và dâm dật là cái đuôi của cái đầu xấu xa của chúng. Quá nhiều đến mức Berlin trong những năm này bị coi khá chính xác là thành phố vô đạo đức nhất trên thế giới.

Chính là lũ Do Thái đã đưa "hình thức nghệ thuật" khi.ê.u d/â.m này đến Đức, một thể loại hoàn toàn không được biết đến trước WWI, và vì vậy đó là Do Thái, những kẻ phải nhận trách nhiệm cho sự suy đồi đạo đức quần chúng.

Các gã tì/nh d/ụ/c học Do Thái như Ivan Bloch và Magnus Hirschfeld đã trở thành đại diện của "nghiên cứu tì/nh d/ụ/c" giả làm như khoa học là thứ khoa học không có thật mà chỉ như một cái cớ để bào chữa cho kh/iê/u d/â/m, và tuyên truyền được thiết kế để tiêu diệt các tổ chức nghiên cứu về hôn nhân và sự thiêng liêng của gia đình.

Wiehe cung cấp các sự kiện và số liệu thống kê hữu ích sau đây:

Năm 1931, hơn 60% các bộ phim Đức được sản xuất bởi Do Thái và 82% các kịch bản phim được viết bởi nhà văn Do Thái, dù dân Do Thái chiếm ít hơn 1% dân số Đức (0.90%). Xem nhanh những cái tên đạo diễn, nhà sản xuất, nhà quản lý sân khấu, diễn viên, biên kịch và phê bình, "cho thấy ở khắp mọi nơi ưu thế áp đảo của Do Thái."

Khảo sát lướt qua các tiêu đề phim, Wiehe cho chúng ta biết, cho chúng ta thấy rằng chỉ có 1 thứ trong đầu bọn Do Thái: quan hệ tì/nh d/ụ/c. Dưới đây là một số tên phim tiêu biểu: "Đạo đức và khoái lạc"; "Cái giá của yêu đương là gì?"; “Khi một người phụ nữ lạc lối”; “M/ạ/i d/â/m”; “Mama tội lỗi; “Sách của sự trụy lạc”; "Các tiêu đề giật gân tương ứng với nội dung nhếch nhác," Wiehe than phiền. "Tất cả đắm chìm trong rác rưởi và diễn ra với sự thẳng thắn đến không ngờ những cảnh bẩn thỉu nhất của tình dục trụy lạc".

Ánh sáng giải trí (kịch thời sự/khôi hài) là một sự sáng tạo của Do Thái. Các nhà hát kịch, tất cả tập trung trong các thành phố lớn như Berlin, bị sở hữu và hoạt động gần như độc quyền của Do Thái (tương tự như Hollywood ngày nay). Các màn diễn bao gồm nhiều hơn một ít so với lời bào chữa cho cái thú kích động tì/nh d/ụ/c gồm việc diễn các dạng phụ nữ trong các điệu múa d/â/m đãng mà sau đó thoái hóa thành các màn múa thoát y và những cảnh t/h/ủ d/â/m tập thể. Wiehe lưu ý một cách phẫn nộ: "Trong những cảnh diễn này, t/ìn/h d/ụ/c tự do đẫn đến đầu hàng chính mình để thành truy hoan kinh tởm. Tất cả cuộc sống đã bị hạ xuống thành một mẫu số chung dâm đãng và thỏa mãn của nó. Trinh tiết và tự gìn giữ bị chế nhạo như định kiến ​​lỗi thời."

Do Thái đã quản lý, trong không gian này chỉ 14 năm, để mang lại một sự "đảo lộn các giá trị" to lớn ở Weimar Đức. Sự trụy lạc trong quá khứ bây giờ là tiết hạnh. Thói xấu duy nhất là còn trinh tiết.

Nhìn vào tên các vở kịch lần nữa là đủ để thấy: ”Bị cởi váy”; “1000 phụ nữ cởi truồng”; “Những tội lỗi của thế giới”; "Ngôi nhà yêu đương”; “Cấm kỵ nghiêm ngặt!”; “Ngọt ngào và tội lỗi”.

Cuối cùng, có lĩnh vực phong phú của tình dục học: một môn khoa học mới bao gồm những "trường hợp lịch sử" đáng ngờ nhằm tiết lộ những thói quen tình dục đồi trụy của các loại bệ/nh nhân vô danh khác nhau. Để tạo ra một bầu không khí học viện tôn kính và uyên bác với những câu chuyện t/h/ủ d/â/m tưởng tượng – các cuộc phiêu lưu ly kỳ liên quan đến xác chết, thú tính và đạo thờ vật dục – càng nhiều chi tiết hồi hộp càng lắm ngôn từ Latinh thô tục "để loại trừ các độc giả". Tuy nhiên, không lâu trước khi tiếng Latin được dịch siêng năng sang tiếng địa phương vì lợi ích của người đọc không Latinh, do đó làm thất bại mục đích của đám lên mặt “tinh thông latinh”.

Wiehe xổ tung ra một danh sách dài đám tình dục học Do Thái, ông tuyên bố những tên cầm đầu trong việc viết ra những luận thuyết d/â/m ô như vậy không gì hơn là khi/êu dâ/m núp bóng khoa học. Tiến sĩ DT Magnus Hirschfeld và DT Ivan Bloch là những nhà văn ngôi sao trong lĩnh vực này, sách của chúng vẫn được đọc say sưa ngày nay bởi đám công chúng khờ khạo thèm khát những chi tiết giật gân ly kỳ, hư hỏng và lập dị. Tiến sĩ Ludwig Lewy - Lenz, Leo Schidrowitz, Franz Rabinowitsch, Georg Cohen, và Albert Eulenburg là một số trong những cái tên Do Thái mà Wiehe đề cập.

Đây là một số đầu sách “nghiên cứu” của bọn chúng: "Lịch sử trụy lạc”; "Lịch sử vô liêm sỉ”; "Từ điển ảnh d/â/m d/ụ/c”; "Lịch sử của những điều bí mật và cấm kỵ”. Và đây là một số tên sách xuất bản bởi gã tiến sĩ Magnus Hirschfeld Viện khoa học tì/nh d/ụ/c Berlin: Kích thích tì/nh d/ụ/c, M/ạ/i d/âm, Thảm họa tì/nh dụ/c, Tì/nh d/ục bệnh học, Kẻ đồi trụy. Wiehe mô tả tất cả những cuốn sách là “các ấn phẩm bẩn thỉu của thứ ngụy khoa học", tất cả chúng được viết ra bởi lũ Do Thái và được xuất bản bởi nhà xuất bản Do Thái. Ông tiếp tục với giọng cay đắng:

Những cuốn sách này được cho là luận án khoa học, mục đích bề ngoài của chúng là để "giáo dục" đông đảo quần chúng về sự nguy hiểm của thái quá tình dục. Dưới vỏ bọc của khoa học, tuy nhiên, chúng tự biên thành bản năng hạ đẳng và d/âm đã/ng của đọc giả. Tội phạm, gái mạ/i d/âm và đồ/ng tí/nh phần trọng tâm trong trình bày của chúng. Sẽ vô ích để tìm bất kỳ ai được biết là không phải Do Thái của đám “nhà khoa học tình dục” này!

Wiehe chỉ ra rằng thẩm du, cho đến nay là thói xấu giấu diếm, bắt đầu được cổ xúy vô sỉ đầu tiên ở Weimar Đức bởi các tổ chức Do Thái điều hành. Ông đề cập đến tiến sĩ Max Hodan, 1 gã là quan chức y tế Do Thái cho Berlin, và ghi dấu hắn ta như kẻ cho lưu hành cuốn sách nhỏ cho các tầng lớp lao động với đề nghị thẩm du thường xuyên.

Cần lưu ý rằng một trong những kẻ giết người hàng loạt tồi tệ nhất thế giới, Peter Kurten, thực hiện tất cả tội ác của hắn ở Đức trong giai đoạn 1925-1930. Đáng chú ý, khi được hỏi động cơ chính của mình về tội giết người là, Kurten trả lời: "Để chống lại xã hội áp bức".

Đó là xã hội mà một tên giết người hàng loạt lại trở thành biểu tượng phổ biến, đủ để tạo ra một thể loại văn học tội phạm tì/nh d/ục hoàn toàn giật gân.

Điều này xảy ra ở thời hoàng kim của Cộng hòa Weimar, khi người Đức hoàn toàn nằm dưới sự thống trị Do Thái và là cuộc diễn tập váy đầu tiên cho cuộc cách mạng tình dục của những năm 1960 sau này.

(còn tiếp)

Nguồn: https://www.facebook.com/share/p/1ExAbDd6Ab/